Tâm trạng Trần Tĩnh phức tạp, sự ăn năn và nỗi hổ thẹn như dây leo cắm rễ từ lồng ngực lan ra tứ chi, làm cả người bà ta vô lực.
Ký ức của bổ túc quá tốt đẹp, bà ta lại không chịu tỉnh táo.
Hết lần này đến lần khác bị hai loại cảm xúc tỉnh táo và chìm đắm lôi kéo, huyệt thái dương Trần Tĩnh chợt co giật, đầu bắt đầu đau.
Lộ Dao vừa chỉnh lại tài liệu vừa nói: “Thời gian đã qua, nước đổ đi khó mà hốt lại được. Bà Trần, giờ đây không cần suy nghĩ cho Hồ Tiêu, cậu ấy đã lớn. Bà nên học cách suy nghĩ cho bản thân.”
Nuôi dạy một đứa con, không phải chuyện một sớm một chiều.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây