Hồ Tiêu từ thang máy đi ra, chần chừ giây lát mới nhấc chân đi đến quầy lễ tân.
Khi đến gần, cậu cũng không gọi người, mặt mũi nhăn lại, cả người trên dưới đều là sự buồn phiền: “Sao mẹ lại đến rồi?”
Trần Tĩnh xoay người qua, đánh giá toàn thân đứa con trai đã một năm không gặp, sắc mặt đơ cứng: “Mẹ đến thăm con.”
Hồ Tiêu trốn ra khỏi nhà, hơn một năm không thấy họ đến tìm, giờ cứ khăng khăng đến.
Giọng nói thiếu niên đè nén sự oán giận: “Không có gì để thăm hết.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây