Cách đó không xa có tiếng động cơ khẽ vang lên, ba người trốn trong bụi cây, từ xa nhìn thấy một chàng trai mặc âu phục màu đen từ từ đi xuống bậc thang của tòa biệt thự cổ, vẻ mặt thẫn thờ.
Trái tim của Đỗ Thu Linh đột nhiên nhảy lên kịch liệt, ánh mắt dán chặt vào chàng trai mặc đồ đen đó, giọng khàn khàn: “Đó là tôi.”
Lộ Dao gật đầu: “Xem ra anh không đến nhà tang lễ cùng người nhà?”
Đỗ Thu Linh nhíu mày, trong mắt xen lẫn đau đớn và kinh ngạc: “Khi còn nhỏ sức khỏe của tôi không tốt, cha mẹ lại bận rộn. Lúc đó chỉ có chú út còn đi học, cũng ở nhà. Chỉ có chú ấy chơi với tôi, quan hệ của tôi với chú ấy rất tốt. Chú ấy là một người rất thông minh lại vô cùng kiên nhẫn. Khi biết được thi thể của chú ấy được vớt lên từ dưới sông Mạc Dương, tôi không thể chấp nhận được sự thật này, nhốt mình trong phòng mấy ngày, không chịu đến nhà tang lễ. Cho đến hôm nay, bên kia thông báo sắp phải chôn cất, trốn không thể trốn, tránh cũng không thể tránh, tôi mới uể oải đi ra ngoài.”
Chú út của Đỗ Thu Linh - Đỗ Minh Nghiêu mất tích vào năm này, lúc đó người của nhà họ Đỗ tìm kiếm khắp nơi hai tháng, sau đó vớt được thi thể ở dưới sông Mạc Dương lên.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây