“Rồng nhỏ?” Hồ Tiêu không hiểu, suy nghĩ lại một chút, có lẽ là con búp bê Lộ Dao đã đưa cho cậu ấy hôm qua, cậu ấy hay mang theo đến trường.
Suy cho cùng vẫn chỉ là một đứa trẻ chưa tới sáu tuổi, có sự ngây thơ và trẻ con mà người lớn không thể hiểu được.
Quan sát bản thân khi còn bé từ một cơ thể khác, góc nhìn thật đặc biệt.
Tuổi thơ trong ký ức của Hồ Tiêu tràn ngập bạo lực, trách mắng, tủi thân, bất lực, cậu chưa bao giờ dám nhớ lại quá sâu. Nhưng Hồ Kỳ ở trước mặt, mặc dù khuôn mặt non nớt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời, không có một chút dấu vết u ám, mím môi nhìn cậu đầy chờ mong.
Hồ Kỳ không nhận được phản hồi, lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo đối phương.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây