Lộ Dao không hề ngạc nhiên: “Có thể nhìn ra được. Đứa bé đó trông rất giống cậu.”
Hồ Tiêu đỡ trán, nhắm mắt lại, ký ức ở nơi sâu thẳm nhất bị khơi dậy, đọng lại trong tâm trí cậu: “Thật ra người đàn ông mặc đồ vest mang giày da kia là một kẻ cuồng bạo lực, ở bên ngoài luôn thể hiện dáng vẻ phong độ ngất trời, về đến nhà lại không ngừng đánh vợ con, gọi một cách hoa mỹ là giải tỏa áp lực. Nhưng siêu năng lực của ông ta lại có thể che đậy vết thương mà không để lại bất cứ chứng cứ gì. Người phụ nữ lại nhu nhược lại ham hư vinh. Đối với bà ta, con cái chỉ là công cụ để dỗ dành chồng, tranh lấy danh tiếng, bảo vệ thể diện mà thôi. Lộ Dao, tôi không muốn quay về quá khứ, cũng không muốn thay đổi bản thân. Căn bản tôi không thoát khỏi nó, cho dù chạy thoát ra được nơi tăm tối gọi là “nhà” kia thì tôi cũng sống một cuộc đời không tốt đẹp được. Hai người họ như hai cái bóng bám riết không buông, từng giây từng phút luôn đuổi theo tôi. Tôi không phủi bỏ được, tôi mệt rồi. Tối qua cô không ra ngoài hóng gió là tốt rồi.”
Câu chuyện của cậu toát lên vẻ mệt mỏi và bất lực, nỗi tuyệt vọng sâu thẳm kia như một cánh tay vươn ra từ địa ngục kéo cậu rơi vào nơi tăm tối sâu hơn.
Lộ Dao đọc lướt qua, tìm được điểm quan trọng trên tài liệu mới ngẩng đầu lên: “Cậu không cần thay đổi gì cả, bởi vì nó vốn không phải là lỗi của cậu. Lúc nãy cậu có chú ý đến bản thân mình lúc nhỏ không? Bị cha vừa lôi vừa kéo, một bên cơ thể nghiêng ngả đi lại rất khó khăn. Những người còn lại đều lạnh lùng bước ngang qua chúng ta, chỉ có cậu ấy quan tâm quay đầu lại nhìn.”
Hồ Tiêu thẫn thờ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây