Chỉ cần ăn được đồ ăn ở cửa hàng này thì bệnh của Ninh Vân sẽ tốt lên.
Bỗng nhiên Tiểu Gia thò nửa người ra ở chỗ cầu thang: “Chị Hạnh Tử, bánh ngọt gần hết rồi, tầng hai cũng cần nghỉ ngơi thôi.”
Mặt Mạnh Cần thay đổi, tiến lên một bước: “Chúng tôi còn vào được nữa không? Bạn gái tôi mắc bệnh mất hồn, muốn ăn chút gì đó, cái gì cũng được hết.”
Hạnh Tử nghiêng đầu nhìn Tiểu Gia. Tiểu Gia vẫn còn đang bối rối.
Bánh ngọt dự bị đã bán sạch cả rồi, nhưng trong phòng bếp vẫn còn mấy phần sản phẩm mới dành cho nhân viên trong cửa hàng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây