Tiêu Trạch vô cùng ngạc nhiên, nhìn đầu ngón tay người thanh niên bằng ánh mắt vừa khó tin vừa si mê, lẩm bẩm: “Tôi cứ tưởng rằng năng lực của tôi là năng lực thấp kém nhất, ngay cả việc tham gia bài thí nghiệm giá trị năng lực cũng không đủ tư cách, thế mà đã thức tỉnh lần thứ hai rồi.”
Người thanh niên rất hiểu việc này, cậu ấy gật đầu: “Tôi hiểu suy nghĩ của cậu, dù sao tôi cũng là cậu mà. Mười mấy năm trước, thầy Alfred đưa thư của cậu cho tôi, còn để lại một cuốn sách. Trên trang tựa của cuốn sách đó có một đoạn chữ viết, nó đã khích lệ tôi vượt qua các quy tắc được định sẵn, và năng lực của tôi đã thức tỉnh lần thứ hai vào năm tôi mười lăm tuổi. Thầy Alfred không lừa tôi.”
Tiêu Trạch cúi đầu nhìn Alfred.
Alfred xoè móng vuốt, trên gương mặt đang tự đắc là hai chữ “khoe khoang”.
Người thanh niên nhẹ nhàng vuốt ve đôi cánh của Alfred, lấy ra một xấp thư từ phía sau, dưới phong thư có có một cuốn sách: “Đây là thư hồi âm mà tôi viết cho cậu, bắt đầu từ lúc tôi học trường nội trú, cuối cùng thì bây giờ đã có thể giao chúng cho cậu. Còn có thư của thầy Alfred nữa, tôi nghĩ cậu sẽ thấy hứng thú.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây