Tiêu Trạch cảm thấy phạm vi tầm nhìn không đúng lắm, hàng rào trở nên rất cao, bậc thang rất dài và rất rộng, cúi đầu nhìn thấy giày dưới chân thì chợt sững sờ.
Anh ấy mang một đôi giày kiểu dáng rất cũ trên chân, lại nhìn tay của mình, mập mạp ngắn ngủn, quần áo cũng là quần yếm trẻ em.
Tiêu Trạch loáng thoáng hiểu ra cảnh ngộ của mình.
Anh ấy có thể quay về trong cơ thể lúc năm tuổi, nhưng xung quanh lại không thấy Lộ Dao đâu.
Không phải cô nói muốn bổ túc thời thơ ấu cho anh ấy sao?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây