Sau khi Tiêu Trạch nói xong, anh ấy đột nhiên dừng lại, cúi đầu xuống, một màu đỏ ửng lan từ cổ đến tận sau tai.
Anh ấy vậy mà lại hí hửng kể về thời thơ ấu của mình với một người xa lạ, nói đến nỗi cạn nước bọt.
Rõ ràng bình thường bản thân cũng không phải là một người thích nói chuyện.
Lộ Dao nhìn thời gian, quả nhiên đã không còn sớm.
Hầu hết kẹo trong hộp đồ ăn vặt đã hết, xem ra đồ ăn từ quán ăn vặt, cửa hàng Lông Xù và Ngọc Quế Trai vẫn rất hợp khẩu vị của Tiêu Trạch.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây