Thành phố Dao Quang, một khu biệt thự.
Cảnh Ngọc Khê đến đón La Hoàn, ngồi vào ghế lái, chuẩn bị xuất phát.
Chu Lệ đè cửa kính xe xuống, vẻ mặt lo lắng nói: “Tiểu Cảnh, thật sự không cần dì đi cùng sao? Dì vẫn có chút lo lắng.”
La Hoàn đang ngồi ở ghế phụ, là một cậu bé khoảng mười bốn, mười lăm tuổi, tướng mạo đoan chính, trong sáng nhưng ánh mắt lại đờ đẫn, vẻ mặt chết lặng, không có chút phản ứng nào đối với sự lo lắng và quan tâm của mẹ.
Cảnh Ngọc Khê nghiêng đầu liếc nhìn La Hoàn. Sau đó quay sang nhìn Chu Lệ: “Dì Chu, đừng lo lắng. Cháu chỉ đưa La Hoàn đi hóng gió thư giãn thể xác và tinh thần một chút thôi. Chuyện này chúng ta đã thống nhất trước đó rồi, cháu sẽ toàn quyền phụ trách. Nếu như sau khi về tình trạng của La Hoàn vẫn không khá hơn, dì có thể đưa em ấy ra nước ngoài gặp bác sĩ tâm lý có uy tín nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây