Tưởng Sơn Nhuận cố gắng mở to hai mắt, cúi đầu nhìn rồi vô thức lau tay lên quần áo hai lần, sau đó mới cầm lấy thứ trong hộp, lấy ra nửa quả dứa đã được gọt vỏ bỏ lá.
Tiếc quá. Trong mắt Tưởng Sơn Nhuận lộ ra vẻ tiếc nuối.
Tưởng Hàn khó hiểu: “Ông nội ơi sao thế ạ? Đây không phải trái cây ạ?”
Tưởng Sơn Nhuận lắc đầu, giọng cũng hơi bất lực: “Là dứa, nhưng mà vỏ ngoài và lá cây bị gọt mất rồi, không để lại hạt giống. Cái này chỉ có thể giữ lại ăn thôi.”
Tưởng Hàn: “... Có thể ăn là không tệ rồi ạ. Cháu còn chưa được ăn dứa bao giờ. Ở đây vẫn còn mấy hộp nữa, sẽ mở ra được hạt mầm trái cây thôi mà ông. Anh Trì Cẩn, anh cũng mở ra đi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây