Nếu nói đến đề tài quan trọng, "Thẩm Loan" khẳng định sẽ có điều băn khoăn, nhưng nói đến chuyện về đại học Đông Nam, cô ta cũng không có gì phải sợ: "Tôi cảm thấy vẫn ổn, thịt nấu khoai tây ở căng tin số hai và thịt bò áp chảo ở căng tin số bốn đều rất ngon. Tôi rất thích hai món này."
"Giáo sư Thôi Đức Văn có dạy cô không?" Thẩm Loan tiếp tục hỏi.
"Đã dạy một đoạn thời gian, đáng tiếc sau này ông ấy sinh bệnh liền đổi thành người khác." Như là muốn ở trước mặt mọi người chứng minh cô ta là Thẩm Loan chân chính, "Thẩm Loan" đối mấy vấn đề này nói càng tỉ mỉ hơn: "Lúc ông ấy bị bênh lớp chúng tôi có đến thăm ông ấy, nhưng bệnh tình ngày càng trở nặng chỉ có thể nằm trên giường, không có khả năng tiếp tục dạy chúng tôi nữa."
"Cô hỏi chuyện này để làm gì?" Những người đàn ông ở đây đã nhận ra Thẩm Loan có dụng ý khác.
"Không có gì." Tay Thẩm Loan đặt trên sofa run nhẹ, trên mặt lại bình thản như không có chuyện gì: "Giáo sư Thôi Đức Văn đã từng dạy tôi, ông ấy không hay đứng lớp dạy học, không ngờ côThẩm lại may mắn đến vậy, lại có thể học lớp ông ấy dạy." Mấu chốt nhất chính là, giáo sư Thôi Đức Văn mấy năm qua chỉ dạy qua lớp bọn họ.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây