Nhưng lúc này trên đường nhiều người, dương khí nặng, cô còn phải chờ chút nữa.
Mãi cho đến mười giờ, bên ngoài yên tĩnh, lúc này Thẩm Loan mới bước ra khỏi cửa hàng.
Cửa phòng làm việc của Lận Trực đã đóng, trăng sáng như sương, Thẩm Loan lấy tấm rèm màu xám khói quấn quanh người, bước đi trên con đường đầy đá xanh trong ngõ. Có gió thổi vào mặt, làm bay tóc mai của cô lên, cô không cảm nhận được nóng lạnh, nhưng lại cảm động vì cơn gió hè.
Đúng lúc này, cửa gỗ đối diện đột nhiên bị mở ra. Thẩm Loan cảm thấy lo lắng, liền thấy Lận Trực bước ra từ cửa sau.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lận Trực nhìn người đối diện mặc kín mít, lại nhìn cửa hàng sáng đèn phía sau cô, anh im lặng một lúc, mới nói: “Chào buổi tối.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây