"Mẹ tôi còn chờ tôi tỉnh lại." Thẩm Loan lẩm bẩm, ánh mắt cô không hề có tiêu cự nào, trong mắt trống rỗng: "Nếu mà tôi chết thì bà ấy nhất định sẽ rất đau lòng... Dù sao đối với anh ấy mà nói tôi chỉ là một người qua đường thoáng qua mà thôi, đến cuối cùng anh ấy cũng sẽ quên tôi là ai..."
"Đúng là như vậy." Tư Âm vui mừng vì cô có thể nghĩ thông suốt: “Ơn nghĩa của bố mẹ chỉ có bản thân cô mới có thể trả lại, đến lúc đó tôi cũng sẽ giúp cô nghĩ cách hoàn dương."
Như sợ Thẩm Loan còn ở lại đây sẽ làm ra chuyện sai làm gì đó, Tư Âm kéo cô đi ra ngoài: "Đi thôi, chờ sau khi cô hoàn dương rồi, cô cũng sẽ quên hết chuyện ở âm phủ, cũng sẽ quên cậu ấy thôi. Mọi người đều sẽ quay về quỹ đạo sống vốn có của mình, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi."
Khi Tư Âm sắp đưa được người ra khỏi phòng phẫu thuật, Thẩm Loan lại dừng bước chân.
"Nếu như tôi cứ đi như thế, có phải cũng giống những người khác bỏ rơi anh ấy không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây