Vốn dĩ tôi là người hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng hiện giờ trở thành kẻ hề bị tất cả mọi người cười nhạo. Tất cả là tại anh, nếu như anh thật sự yêu tôi thì làm sao lại để tôi bị mắng vì tội bỏ rơi chồng con như thế?"
Thấy bà ta khóc lóc, biểu cảm trên mặt Trần Kinh Nghĩa dần dần trở nên đờ đẫn: "Lại là thế, lỗi đều là của người khác, em là người vô tội nhất. Đúng, anh thừa nhận lúc trước anh có tâm tư riêng một chút, nhưng cái đó khiến em nói tình yêu của anh là giả? Từng ấy năm trôi qua, tất cả số tiền anh cố gắng kiếm được đều cho em tiêu sài, anh có phàn nàn trách cứ một câu nào không? Chỉ cần em nói em muốn cái gì, anh đều sẽ cố gắng hết sức đưa đến trước mặt em, anh không có giàu có như Lận Dung Tranh, nhưng anh đã làm cố gắng hết sức để làm vừa lòng em."
"Em nói cả đời em bị anh hủy hoại, chẳng lẽ từ lúc cưới em cuộc đời của anh tốt lắm sao? Bởi vì em, cả hai nhà họ Lâm và họ Lận lợi dụng các mối quan hệ của họ khiến anh bị mất việc làm, cắt đứt con đường thăng tiến của anh, anh chỉ có thể rời khỏi Kinh thị đến một công ty nhỏ làm một nhân viên quèn. Nhưng anh là sinh viên tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, cho đến bây giờ anh gần năm mươi tuổi rồi nhưng vẫn chưa đạt được thành tựu gì, chẳng lẽ anh không tủi thân hay sao? Em luôn cảm thấy tiền là thứ cặn bã, quyền thế là thứ dơ bẩn gì gì đó, nhưng mà nếu không có những thứ đó thì chúng ta sống làm sao nổi."
Sau khi nói ra những lời đã đè nén trong lòng nhiều năm qua, Trần Kinh Nghĩa nhìn người phụ nữ trước mặt đột nhiên cảm thấy mọi thứ thật vô nghĩa.
"Em thanh cao, em cao quý, là do anh cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng. Tất cả là do anh sai, thật xin lỗi, là anh kéo em xuống nước." Ông ta vừa nói vừa cúi đầu xuống: "Từ đây về sau anh sẽ không làm phiền em nữa, chỉ mong em có thể cao cao tại thượng* mãi mãi như thế này, tránh xa khói lửa phàm trần."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây