Sau khi thương lượng xong với Bồ Đề và Thược Dược, Thẩm Loan trở về bàn bạc chi tiết hơn với Lận Trực, cuối cùng Lận Trực quyết định sẽ đầu tư tiền xây dựng đền thờ thần núi. Còn việc xây dựng ngôi đền thờ thần núi ra sao thì phải xem bản thân bọn Thược Dược muốn xây dựng phòng ở của bản thân như thế nào.
Sau khi làm xong mọi chuyện, Thược Dược đột nhiên đi đến cửa hàng, đưa một thứ cho thẩm Loan: "Đây là hạt Bồ Đề, anh ấy bảo là quà cảm ơn."
Đã từng tiếp xúc biết bao nhiêu thứ thần linh quái dị này nọ nhưng Thẩm Loan chưa từng thấy thứ này, nhưng cũng biết thứ này trân quý cỡ nào. Một gốc cây linh thảo này có khi chỉ có kết một quả trong đời.
"Chị cũng không có ra sức gì, chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, còn kém xa máu thần linh mà thần núi Thương Ngô cho chị, làm sao chị có thể nhận thêm thứ quý giá như vậy được nữa." Thẩm Loan từ chối nói.
"Có một số việc đối với chị mà nói chỉ là chuyện nhỏ thuận tiện nhấc tay mà thôi, nhưng đối với tụi em đó chính là ơn cứu mạng. Nếu như chị không nhận hạt bồ đề này thì có lẽ sẽ trở thành nhân quả với anh ấy, khiến con đường tu hành của anh ấy gặp trở ngại." Thược Dược vừa nghiêm túc vừa mạnh mẽ nhét hạt bồ đề vào tay Thẩm Loan: "Sau khi hiểu rõ phần nhân quả đó rồi, tụi em cũng yên tâm thoải mái được phần nào."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây