"Được rồi, nếu núi Thương Ngô có chuyện gì khác thường, có cần chị giúp đỡ thì cứ việc nói." Thẩm Loan nói.
"Chắc chắn rồi." Thược Dược cũng không khách sáo.
Thược Dược chào tạm biệt rồi rời đi, Thẩm Loan nhìn về phương hướng của núi Thương Ngô, trong lòng hơi khó chịu.
Thế giới bây giờ đã không còn linh khí, hiện tại núi Thương Ngô chỉ trông cậy vào Thần núi Thương Ngô phù hộ che chở để được bình yên vô sự. Nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ kỹ lại thì linh khí biến mất không phải là chuyện một năm hai năm, Thần núi Thương Ngô hao phí linh khí phụng dưỡng núi Thương Ngô như bố mẹ, thì năng lực chống đỡ còn lại được bao lâu? Thược Dược bất an không phải là bởi vì Thần núi Thương Ngô chứ?
Thấy vẻ mặt lo lắng của Thẩm Loan, Lận Trực hỏi: "Em đang nghĩ gì đó?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây