Đến căn phòng bên cạnh, Trần An nhìn thấy mẹ đang vẽ tranh. Cậu ta ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở mình đã đến rồi, sau đó bước qua nói: "Mẹ, mẹ vẽ cũng lâu rồi, mẹ có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"
Biết con trai mình không có chuyện thì sẽ không hỏi câu hỏi như vậy, Lâm Hàm Thu không ngừng lại, nói: "Sao vậy?"
“Thì là gần đây con muốn ra ngoài chơi, nhưng không có tiền, mong mẫu thân đại nhân trợ giúp con chút đỉnh. Trần An ra sức ấn lên vai bà ta: “Không cần nhiều đâu, mẹ cứ cho ba mươi đến năm mươi nghìn là được.
Lâm Hàm Thu nghe đến con số này, không khỏi khựng lại: “Ba mươi năm mươi nghìn mà không nhiều? Bà ta nhớ lại, chi phí sinh hoạt tiêu chuẩn của con trai mình trước kia không quá ba nghìn một tháng, từ khi nào mà ba mươi năm mươi nghìn chỉ là một số tiền nhỏ vậy.
"Mẹ, trước sau gì con cũng phải xã giao mà đúng không?" Trần An không cảm thấy có vấn đề gì cả: "Người ở tầng lớp nào, nhất định phải tặng quà ở đẳng cấp đó. Về cơ bản, người qua lại với người cũng do tiền định giá, Không có tiền thì con ra đời cũng khó mà làm người, với cả nhà mình cũng đâu thiếu nhiêu đó tiền đâu. Cậu ta biết bà ngoại đã cho riêng mẹ mình không ít tiền, ba mươi hay năm mươi nghìn thực sự chẳng là gì cả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây