Khi cô ấy cắn nát viên thuốc độc giữa hai hàm răng, quay lại nhìn thấy khuôn mặt hồng hào của hoàng đế chuyển sang màu tím, sau đó máu chảy ra từ thất khiếu* của hắn.
*thất khiếu (7 lỗ: 2 mắt, 2 tai, 2 lỗ mũi, miệng)
"Bệ hạ?" Mọi người hoảng sợ, Tuệ Luân nhanh chóng bị bắt lại. Đối mặt với trận thế này, cô ấy vẫn bình tĩnh lau đi vết máu tràn ra từ khóe miệng, cười nói: “Hắn sắp chết rồi.
"Tại sao người lại làm như vậy?" Có người bên cạnh nghiêm giọng hét lên.
"Tại sao à?" Tuệ Luân lạnh lùng bật cười, "Trong tân sử do Hàn lâm viện biên soạn, Hạ Phưởng chỉ được vỏn vẹn một câu ‘ngưỡng mộ danh tiếng mà quy thuận’. Mười hai công thần, ngay cả một tên tiểu tướng dắt ngựa cho Hạ Phưởng cũng có tên trong đó, vậy mà công lao của Hạ Phưởng lại không có lấy nửa câu. Mười năm bôn ba khắp nơi, chỉ để đổi lại một cái kết như thế này sao? Các ngươi không thể bắt nạt một người đã chết như thế được. Nói đến đây, Tuệ Luân chỉ thấy ý trời trêu ngươi: “Nếu không phải Hạ Phưởng bệnh nặng mất sớm, thì nào có đến lượt lũ tiểu nhân nhảy nhót các ngươi ngồi lên vị trí này? Nếu như..." Cô ấy dừng lại, máu độc từ miệng tràn ra như đã nhấn chìm mọi tiếc nuối của cô.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây