Đi gặp khách một lần là một ngày một đêm. Lúc về, Hạ Phưởng vẫn cứ ốm yếu nằm trên giường, nhưng kể từ đó về sau, bắt đầu có nhiều người ăn mặc khác nhau với thân phận khác nhau ra vào chỗ ở của bọn họ, trong đó không thiếu quan lớn quyền cao chức trọng.
Tuệ Luân không phải người ngốc, từ những vị khách tới lui này, cô ấy hoàn toàn có thể đoán được rốt cuộc Hạ Phưởng muốn làm gì. Nhưng bệnh của Hạ Phưởng không phải giả, cứ tiếp tục như thế sẽ chỉ tiêu hao tuổi thọ vốn dĩ không dài của hắn mà thôi. Cô ấy đã từng khuyên Hạ Phưởng, nhưng Hạ Phưởng lại nhìn bầu trời phương Bắc nói với cô ấy rằng: “Ta bệnh tật quấn thân, có Khô Thảo sư phụ và muội cứu ta. Bây giờ ác mộng bao phủ muôn dân trăm họ, ta có thuốc hay thì sao có thể giấu được?
“Nhưng huynh sẽ chết.
“Ai mà không chết chứ?
“Nhưng mà…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây