“Em là sinh viên năm nhất." Trần An nói: "Trường học là Đại học Giang Tô. Bác sĩ nói em có thể xuất viện. Em không muốn ở nhà buồn chán nên muốn quay lại trường học. Em tình cờ biết được địa chỉ của anh nên nhân cơ hội này đến gặp anh.
"Ừ." Lận Trực vẫn là cười, cũng không đánh giá cách làm của cậu ta là tốt hay xấu.
Trần An ở trước mặt anh có chút xấu hổ, có lẽ cậu ta cũng nhận ra hai anh em không có gì để nói, cậu ta nghĩ kĩ rồi nói: “Thật ra em đến đây thay mặt mẹ xin lỗi anh. Mẹ cũng có nỗi khổ của mình, bao năm qua em vẫn cứ nghĩ em không có nhà ngoại, những ngày nghỉ lễ người khác về nhà đoàn tụ, còn mẹ chỉ có thể ở nhà. Người khác đều có anh chị em, nhưng mẹ lại bị người khác bắt nạt, chỉ có thể nói cho bố biết. Anh trai em bây giờ đã công thành danh toại rồi, anh hiện tại cái gì cũng có, xin anh hãy tha thứ cho mẹ có được không? Em không muốn mẹ buồn.
“Anh không trách mẹ. Lận Trực vẫn vẻ mặt ôn hòa như cũ: “Em không cần lo lắng. Sau đó anh nhìn đồng hồ trên cổ tay mình: “Đã muộn rồi, chắc em chưa ăn gì. Anh sẽ nhờ ai đó trước để sắp xếp một chỗ cho em.
Vừa nói, anh vừa ra hiệu hướng ra bên ngoài, lập tức có người bước vào. Sau khi hiểu ý Lận Trực, người trợ lý lễ phép nói với Trần An: “Mời đi cùng tôi, tôi đưa cậu về khách sạn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây