"Con bé vừa mới mất." Bà lão tiến tới, vén ống tay áo Ninh Nhu lên, trên đó có một vết sẹo hiện lên, chỗ nông chỗ sâu nhìn vô cùng xấu xí.
"Khi còn sống, con bé lúc nào cũng nghĩ đến chuyện tự tử. Những lúc tỉnh táo, nó lại lao đầu vào kiếm tiền. Ngày nào tôi cũng lo lắng lỡ nó gặp chuyện. Giờ thì không cần phải nửa đêm sợ hãi bất an đến mức không ngủ nổi nữa rồi." Nước mắt chảy ra trên khoé mắt nhăn nheo của bà lão. "Tôi không biết các cháu là bạn bè thế nào với Ninh Nhu, nhưng bây giờ người cũng đã mất rồi, nếu có trách móc giận hờn gì thì cũng nên buông đi thôi."
"Bà đừng hiểu lầm, chúng cháu với cô ấy không thù không oán." Thẩm Loan nhìn Ninh Nhu, thở dài. "Bà là họ hàng với Ninh Nhu ạ?"
"Tôi là bà ngoại con bé, nuôi nó tới lớn. Mẹ Ninh Nhu không muốn sinh nó ra. Sau này bố nó tới, nói muốn đưa con bé vào thành phố học tập. Nghĩ là điều kiện trong thành phố chắc cũng tốt, con bé còn nói có thể thi được đại học, nên đã đồng ý. Ai ngờ, chỉ ít lâu sau thì nghe tin bố nó bị bắt, cháu gái cũng phát điên. Nếu khi ấy biết trước sẽ xảy ra những việc này, tôi thà đặt con bé dưới mí mắt để trông coi chăm sóc, dù không giàu nhưng cũng đủ ăn, không để con bé chết đói."
Nói đến mấy lời cuối, giọng bà lão gần như tiếng khóc nức nở.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây