Thẩm Loan thấy anh ta cười đến nỗi mắt đỏ hoe, mũi cô cũng cay cay: "Em tha thứ cho anh, lát nữa anh mời em ăn mười bữa tiệc lớn là được."
"Chỉ cần em bình an, cả đời này anh nuôi em cũng được." Phùng Trác ôm lấy cô nói.
"Thẩm Loan" trên mặt đất nhìn Thẩm Loan trợn tròn mắt: "Cô, cô là... Không thể nào, sao cô còn sống được?"
Hơn nữa còn luôn sống ở xung quanh cô ta. Nghĩ đến việc từng cử động của mình đều bị Thẩm Loan thật nhìn thấy, cô ta không khỏi rùng mình.
Thẩm Loan nghe thấy giọng nói của cô ta nhưng hề không muốn lại gần cô ta, sau khi thoát khỏi vòng tay của anh trai, cô cũng không để ý đến kẻ giả mạo kia, trực tiếp nói: "Anh, anh tìm một chỗ trông chừng người này giúp em." Bây giờ trên người cô không còn linh khí, muốn lấy lại cơ thể thì phải chế hai lá bùa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây