"Thẩm Loan" nghe xong, trong mắt dần hiện nỗi sợ hãi: "Không được, anh không thể làm vậy! Chẳng lẽ anh không cần thân thể của Thẩm Loan nữa sao!" Cô ta muốn dùng con bài cuối cùng để khiến Phùng Trác thay đổi suy nghĩ.
"Em gái tôi?" Trong mắt Phùng Trác thoáng hiện lên một tia đau đớn: "Cô đã hại chết em ấy rồi, thân thể thì có là gì, cùng lắm thì sau này tôi sẽ đến mộ em ấy tạ tội."
"Anh không thể làm vậy!" Nghĩ đến tương lai thê thảm: "Thẩm Loan" vội nói với Thiên Nhất Tử: "Tôi nguyện ý ra ngoài, xin ông hãy đuổi tôi ra." Cô ta thà chết một cách thống khoái, chứ không muốn sống dở chết dở. Hơn nữa cô ta tin, Phùng Trác chắc chắn sẽ nói được làm được.
Thấy cô ta sợ hãi như vậy, ngược lại Thiên Nhất Tử không vội đuổi cô ta ra nữa: "Tôi lại thấy ý kiến của Phùng đại công tử rất hay." Đến lúc đó ông ta sẽ đi theo, không tin là không hỏi ra được gì.
Ngay lúc này, sau lưng họ lại truyền đến một giọng nữ: "Tôi thấy ý kiến này không hay lắm."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây