Thanh Tùng quán chủ thấy ông ta còn muốn thử lại lần nữa, vội vàng đưa tay cản lại: "Nếu ông còn tiếp tục thì sẽ giết người đấy." Ông ấy biết Thiên Nhất Tử tính tình nóng nảy, thà giết nhầm một trăm người chứ không để sót một người, lúc đó nếu không phải ông ấy thật sự không còn cách nào khác, ông ấy cũng không muốn dính phải người này vào để rước họa vào thân.
"Cô Thẩm thật sự đã không còn nữa rồi." Thiên Nhất Tử không vui nói: "Tôi giết cô ta, cũng là thay trời hành đạo."
"Đến lúc đó tôi sẽ vào tù thăm ông." Thanh Tùng quán chủ ghét nhất cái kiểu không coi mạng người ra gì của ông ta.
"Thẩm Loan" nghe thấy cuộc đối thoại của họ, hiểu ra: "Tôi là người sống sờ sờ, các người không thể làm gì được tôi." Cô không biết trong lòng là buồn hay vui, xem ra cô sẽ không chết được nhưng thân phận đã bị phát hiện, cô không dám chắc Phùng Trác sẽ không làm gì cô.
Nghĩ đến đây, cô cố gắng thuyết phục Phùng Trác: "Anh, anh không thể giết em. Em còn sống, ít nhất Thẩm Loan vẫn còn sống mà, đúng không? Nếu em chết, Thẩm Loan sẽ chết hẳn. Nếu những người khác trong nhà biết tin xấu này, chắc chắn sẽ rất đau lòng. Em sẽ không chiếm nhiều thứ của cô ấy đâu, sau này em sẽ ra nước ngoài, em sẽ không ở trong nước, anh cả, anh tha cho em được không?"
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây