Công Tử Biệt Tú

Chương 93: Thợ săn và con mồi

Chương Trước Chương Tiếp

Nếu như vị hôn phu của nàng ta thích mình, có tính là mình đã nàng đánh bại nàng ta không.

Ý niệm này từ từ dâng lên trong lòng nàng, muốn áp chế cũng không áp chế được.

Nàng thật sự khát vọng đánh bại nữ nhân kia, một lần, cho dù chỉ một lần cũng được…

Dần dần, ánh mắt của nàng từ từ nhìn về phía bóng người đang nằm trên đất kia, trong mắt hiện ra một tia sáng kỳ dị, giống như nhìn thấy được con mồi.

Thân trên Lâm Tú trần trụi, từ trên đất ngồi lên, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy cái gì đó, ánh mắt nhìn về một phía.

Điểm cuối cùng của tầm mắt, một người trong các nữ tử, đang dùng ánh mắt rực lửa khác thường nhìn hắn.

Lý Bách Chương và Lâm Tú ngồi cùng một chỗ, cảm khái nói: “Lâm huynh, ta cảm thấy Tiết Ngưng Nhi coi trọng huynh, ánh mắt nàng nhìn huynh không đúng lắm, ta cảm thấy nàng đã coi huynh trở thành con mồi rồi.”

Giọng điệu của hắn có chút cảm khái, cũng có chút hâm mộ.

Rất rõ ràng, Lâm Tú và hắn là người đồng đạo, nhưng Lâm Tú làm còn tốt hơn so với mình, nếu không, Tiết Ngưng Nhi coi trọng sẽ là hắn, mà không phải Lâm Tú.

Lý Bách Chương cũng không có gì bất ngờ về chuyện này, nếu hắn là Tiết Ngưng Nhi, hắn cũng sẽ lựa chọn Lâm Tú.

Không nói cái khác, chỉ nói thân thể này, ai có thể chống đỡ được…

Hắn thua, thua tâm phục khẩu phục.

Lâm Tú không để lời nói của Lý Bách Chương vào trong lòng, hắn đã đồng ý với Linh m, trước khi giải trừ hôn ước, phải thủ thân như ngọc, nam tử hán đại trượng phu, một lời nói ra tứ mã nan truy, cho dù là có một tuyệt thế mỹ nhân trần như nhộng nằm ở trước mặt hắn, hắn cũng sẽ không kích động.

Nghỉ ngơi thêm chốc lát, Tôn giáo tập cho mọi người thả lỏng thân thể, rồi tuyên bố buổi học võ đạo hôm nay kết thúc.

Hôm nay Lâm Tú chưa học được cái gì, nhưng hắn cũng không nóng lòng, đây là tiết đầu tiên của khóa võ đạo, rõ ràng Tôn giáo tập chỉ là đang để cho mọi người hiểu rõ, trong lòng hắn tràn ngập chờ mong đối với các tiết võ đạo sau này.

Mặc quần áo vào, Lâm Tú và Lý Bách Chương cùng đi về phía bên ngoài giáo trường.

Một nữ tử từ bên cạnh hắn đi đến, đột nhiên thân thể lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống, Lâm Tú theo bản năng đỡ lấy nàng, sau đó phát hiện nữ tử này chính là Tiết Ngưng Nhi.

Tiết Ngưng Nhi được Lâm Tú giúp đỡ, mặt hơi đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Đa tạ công tử.”

Lâm Tú thả nàng ra, cũng mỉm cười nói với nàng: “Cô nương khách khí.”

Đúng lúc Tiết Ngưng Nhi đang định rời đi thì mày liễu chau lại, nói với Lâm Tú: “Công tử, hình như chân ta bị trẹo rồi…”

“Ngưng Nhi cô nương, ta đỡ nàng trở về!”

“Ngưng Nhi cô nương, ta đỡ nàng trở về!”

“Ngưng Nhi cô nương, ta đỡ nàng trở về!”

Tiết Ngưng Nhi vừa mới dứt lời, mọi người vừa mới học xong tiết học võ đạo đã lập tức bao vây lại, chen lấn ở bên cạnh nàng.

Tiết Ngưng Nhi chỉ thản nhiên liếc bọn họ một cái, hỏi: “Nhưng mà, các ngươi còn có khí lực sao?”

Câu nói của nàng giống như một gáo nước lạnh, dội tắt hỏa diễm nhiệt tình trong lòng mọi người.

Vừa rồi bị sắc đẹp làm não mơ hồ, lúc này mới ý thức được, sau khi bị Tôn giáo tập chà đạp, tự bọn họ đi đường còn đang khập khiễng, cần phải đỡ lẫn nhau, ở đâu còn có thể cõng được người đẹp?

Lúc này, Tiết Ngưng Nhi dùng ánh mắt bất lực nhìn Lâm Tú, hỏi: “Vị công tử này, ngươi có còn khí lực không, có thể cõng ta về không?”

Cơ hội tốt như vậy, đương nhiên Lâm Tú rất vui lòng.

Không phải là vì hắn háo sắc, mà vui là vì giúp người là truyền thống mỹ đức của dân tộc Trung Hoa, do dù Linh m có hỏi hắn cũng có lý do giải thích, càng bởi vì vừa rồi khi hắn đỡ Tiết Ngưng Nhi, cỗ sức mạnh kia trong cơ thể có phản ứng.

Nhưng không đợi Lâm Tú đồng ý, vị nữ giáo tập kia từ phía sau đi đến, nói với Tiết Ngưng Nhi: “Bị thương đến chân sao, ta đưa ngươi về.”

Tuy trong lòng Tiết Ngưng Nhi bực tức, nhưng trên mặt vẫn hiện ra vẻ mặt cảm kích, nói: “Vậy thì làm phiền giáo tập…”

Nếu như nàng tiếp tục kiên trì, ngược lại thể hiện có dụng tâm, chỉ có thể chờ đợi cơ hội tiếp theo.

Nhìn vị nữ giáo tập kia đỡ lưng Tiết Ngưng Nhi rời đi, Lý Bách Chương cảm thán nói: “Nàng thật sự coi ngươi trở thành con mồi, Lâm huynh thật là có thủ đoạn, mới nhập viện ngày đầu tiên đã câu mất lòng của một trong tứ mỹ Dị Thuật Viện rồi…”

“Tứ mỹ Dị Thuật viện?”

“Lâm huynh còn chưa không biết sao, Linh m cô nương, công chúa Minh Hà, Uyển Nhi cô nương, còn có Tiết Ngưng Nhi, có tên là tứ mỹ Dị Thuật Viện.”

Lâm Tú mỉm cười, nói: “Đúng là lần đầu tiên nghe nói.”

Lý Bách Chương nhìn về phía phương hướng Tiết Ngưng Nhi biến mấy, bỗng nhiên nói với Lâm Tú: “Đương nhiên mỹ nhân khuynh tâm tốt, nhưng Lâm huynh cũng phải cân nhắc, bối cảnh của Tiết Ngưng Nhi thâm hậu, tổ phụ đứng hàng Quốc Công, mấy năm này số quý công tử quanh quẩn ở bên cạnh nàng nhiều vô số kể, nàng lại chưa bao giờ chủ động với bất kỳ người nào, vì sao lại cố tình ngoại trừ Lâm huynh…”

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 30%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)