Dị Thuật Viện, giáo trường.
Mấy chục bóng người cởi trần, giống như bùn đất, nằm ở trên mặt đất giáo trường, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, đến ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn động.
Đầu tiên là đứng tấn rất lâu, sau đó lại giống như ếch vậy, nhảy qua nhảy lại ở trên giáo trường, cuối cùng còn chạy hai mươi vòng xung quanh giáo trường, có người còn bò để hoàn thành vòng cuối cùng.
Mệt!
Quá mệt rồi!
Lúc này, đã có không ít người hối hận, vì sao lại chọn một môn khó như vậy. Giáo tập khóa võ đạo, trong con mắt của bọn họ, giống như là ác ma vậy.
Lâm Tú cũng nằm ở trên đất, làm bộ dáng như mệt muốn chết.
Không giả vờ không được, thể năng và sức mạnh của hắn đã vượt qua cực hạn của người bình thường, nếu như làm xong những thứ này, mặt còn không đỏ, hơi thở không yếu, người khác không nghi ngờ hắn có vấn đề mới là lạ.
Bên kia, đám nữ tử vừa mới chạy vòng quanh giáo trường mười vòng, tuy cũng rất mệt mỏi, nhưng mà bận tâm phong độ thục nữ, không giống như nam nhân nằm trên mặt đất giáo trường.
Vừa lúc các nàng có thể đứng ở xa xa, từ trên cao thưởng thức những thân thể mê người kia.
Có người không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Vị công tử kia là ai vậy, bộ dạng anh tuấn như thế, thân thể cũng đẹp, tại sao trước kia chưa từng gặp?”
“Không biết, cũng không biết hắn bao nhiêu tuổi, có hôn phối chưa…”
“Nếu ai gả cho hắn, vậy thì đúng là hạnh phúc.”
Thường ngày các nàng khắc chế thục nữ, nhưng thật ra lúc riêng tư cũng sẽ tán gẫu một vài đề tài tư mật không quá đoan trang, không thể không nói, vị công tử trẻ tuổi ở đối diện kia, là lang quân hoàn mỹ ở trong lòng không ít nữ tử.
Tạm thời không nói đến dáng vẻ, chỉ cần là thân thể mê người kia của hắn, ai lại có thể không tham…
Đúng lúc này, trong đám người có một vị nữ tử nói: “Các ngươi đừng có nằm mơ nữa, đó là Lâm Tú công tử của Bình An bá, là người có chủ.”
Lời này vừa nói ra, nhất thời các nữ tử ồ lên.
“Là ai, là ai có loại phúc khí này?”
“Con trai của Bình An bá?”
“Lâm Tú?”
“Nghe cái tên này, sao lại có chút quen quen…”
Ở trong Vương Đô, không có nhiều người từng gặp Lâm Tú, từng nghe đến tên của hắn, đã ít lại càng thêm ít, rất nhanh đã có người nhớ ra, khiếp sợ nói: “Lâm Tú, không phải chính là người cùng với vị kia của Triệu gia…”
“Chính là hắn, các ngươi hết hy vọng đi.”
Sau khi biết được thân phận của Lâm Tú, những nữ tử có ý với hắn chỉ có thể tiếc nuối thở dài.
Lâm Tú, con trai của Bình An bá đã có hôn ước với vị thiên chi kiêu nữ Triệu gia kia, hầu như mọi người trong Vương Đô đều biết, ai cũng biết hắn là vị hôn phu của Triệu Linh Quân, các nàng ai có bản lĩnh cướp được của Triệu Linh Quân.
Đó là một cái tên chỉ cần nhắc tới đã khiến cho tất cả nữ tử của Vương Đô không sinh ra nổi tâm tư gì.
Ở trước mặt nàng, các nữ tử trong Vương Đô, bao nhiêu minh châu ưu tú cũng phải ảm đạm phai mờ.
Cho nên, nàng cũng bị các nữ tử trong Vương Đô không thích, nếu có một cuộc thi bầu chọn nữ tử đáng ghét nhất trong Vương Đô, nhất định Triệu Linh Quân sẽ là người đứng đầu bảng.
Lúc này, trong đám người khẽ truyền đến một tiếng khinh thường: “Triệu Linh Quân thì làm sao, Triệu Linh Quân cũng giống như chúng ta, một cái mũi, hai mắt, gần quan được ban lộc, nàng lại không ở Vương Đô, ai thắng ai thua còn chưa chắc…”
“Ha ha, Tiết Ngưng Nhi, lẽ nào ngươi có ý với vị hôn phu của Triệu Linh Quân?”
“Dựa vào cái gì, tất cả mọi thứ ưu tú đều là của nàng, ngay cả nam nhân tốt như thế cũng là của nàng!”
“Ta ủng hộ ngươi, loại chuyện như tình cảm này, vốn dĩ không có thứ tự đến trước và sau.”
“Ta cũng ủng hộ ngươi!”
Triệu Linh Quân là người nào, thiên chi kiêu nữ của vương triều Đại Hạ, đối tượng hâm mộ và ghen tị của toàn bộ nữ tử cùng tuổi ở Vương Đô, từ khi nàng sinh ra tới nay, đã nhận được các loại ca ngợi, cuộc đời thuận buồm xuôi gió.
Thức tỉnh năng lực dị thuật mạnh mẽ, toàn bộ gia tộc một bước lên trời, còn nhỏ đã bái danh sự, ngay cả bệ hạ cũng ký thác kỳ vọng cao đối với nàng, từ nhỏ nàng chưa từng trải qua thất bại nào, nếu vị hôn phu của nàng bị người khác đoạt mất, sợ rằng sẽ trở thành trò cười lớn nhất của Vương Đô…
Cho đến lúc đó, mọi người sẽ biết, tiên nữ cao cao tại thượng kia, dường như cũng chỉ như thế, ngay cả vị hôn phu của mình cũng không giữ được…
Nghĩ đến có thể đạp vị tiên nữ kia xuống khỏi thần đàn, trong lòng các nàng mơ hồ có chút kích động.
Hiển nhiên Tiết Ngưng Nhi cũng nghĩ như vậy, luận gia thế, nàng so với Triệu Linh Quân tốt hơn, luận mỹ mạo nàng cũng tự nhận không thua nàng ta, nhưng từ nhỏ đến lớn, nữ tử kia, vẫn luôn đứng ở trên đỉnh núi, nàng chỉ có thể ngước lên nhìn. Nếu như…