Vốn dĩ Lâm Tú chỉ nghĩ đơn giản là lừa đảo, nhưng chưa đợi hắn mở miệng, đã có mấy bóng người từ bên ngoài đám người chen vào, người cầm đầu lớn tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì, tụ tập ở đây làm cái gì?”
Mấy người này đều mặc công phục quan sai, nhưng mà không phải quan sai của Thanh Lại ti, dường như ông lão kia đã sớm có chuẩn bị, mấy người này vừa mới xuất hiện, hắn đã khóc lóc kể nói: “Mấy vị đại nhân, các ngài phải làm chủ cho tiểu nhân, người này đụng phải ta còn không chịu nhận…”
Quan sai kia còn chưa kịp nói cái gì, trong đám người đã có người nói: “Đánh rắm, rõ ràng là ngươi tự mình đụng, cũng không mở to mắt chó ra nhìn xem, vị đại nhân này là loại người nào, hắn là người đụng phải người khác không nhận sao.”
Rõ ràng trong đám người có người biết Lâm Tú, sau án của nữ tử Vương thị, Lâm Tú cũng có danh tiếng nho nhỏ ở trong bách tính bình dân của Vương Đô.
Tên quan sai cầm đầu kia hung hăng trừng mắt liếc nhìn người mở miệng trong đám người, sau đó lớn tiếng nói: “Có chuyện gì, về nha môn rồi nói, đưa tất cả bọn họ về nha môn!”
Hắn vừa nói xong, lập tức có hai người tiến lên muốn bắt lấy Lâm Tú.
Tôn Đại Lực làm hộ vệ của Lâm Tú, đương nhiên sẽ không thờ ơ lạnh nhạt, hắn tiến lên một bước đang muốn che trước người của Lâm Tú, thì Lâm Tú lại đưa tay ngăn hắn lại.
Lâm Tú vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Ngươi đi về trước, cầm bạc đưa cho nương ta, sau đó ở nhà chờ là được.”
Tôn Đại Lực gấp gáp nói: “Nhưng mà thiếu gia…”
Lâm Tú khoát tay áo, sau đó hỏi quan sai kia: “Các ngươi là người của nha môn nào?”
Không biết vì sao, đứng trước ánh mắt của người trẻ tuổi này khiến trong lòng hắn có chút sợ hãi, nhưng bộ khoái kia vẫn kiên cường nói: “Chúng ta là người của nha môn Đông Thành, ngươi yên tâm, nếu như không phải ngươi làm, rất nhanh chúng ta sẽ thả ngươi ra.”
Vương Đô Đại Hạ có bốn khu vực trực thuộc, tức bốn hướng đông tây nam bắc trong thành, mỗi một khu trong thành do một nha môn quản lý, quan viên cao nhất của đông thành là Đông Thành Lệnh, đại khái tương đương với khu trưởng khu vực Đông Thành của Đế Đô, tất cả mọi chuyện dân sự, hình sự, cùng với những việc nhỏ lông gà vỏ tỏi phát sinh trong khu Đông Thành đều thuộc về nha môn Đông Thành quản.
Chỉ có khi xảy ra án mạng, hoặc là ảnh hưởng của vụ án quá lớn, mới có thể do Thanh Lại ti trực tiếp tiếp nhận.
Lâm Tú liếc nhìn bọn họ một cái, thản nhiên nói: “Nha môn Đông Thành đúng không, còn thất thần ra đấy làm cái gì, đi thôi…”
Nói xong, hắn chắp tay sau lưng, chủ động đi về phương hướng nha môn Đông Thành.
Vẻ mặt của một vài tên bộ khoái Đông Thành đầy vẻ ngạc nhiên, vốn dĩ tưởng rằng hôm nay bắt người sẽ gặp phải một ít trở ngại, không ngờ được người này còn chủ động hơn so với bọn họ, rốt cuộc hắn đây là đi nha môn hay là đi về nhà vậy?
Có điều chỉ cần có thể đưa hắn đến nha môn, nhiệm vụ của bọn họ sẽ hoàn thành, bộ khoái kia cũng không nghĩ nhiều, tay áo vung lên, nói: “Đi, về nha môn!”
Nha môn Đông Thành.
Một đường đi Lâm Tú thảnh thơi, giống như là đi dạo trong sân phơi nắng vậy, chầm chậm đi đến nha môn Đông Thành, vừa mới bước vào cửa nha môn, hắn đã thấy một người quen thuộc.
Tên trẻ tuổi ngày hôm qua hắn từng gặp ở Thiên Hương Lâu đang mỉm cười nhìn Lâm Tú, nói: “Đúng là trùng hợp, nhanh như vậy chúng ta đã gặp mặt rồi.”
Lâm Tú cảm khái nói: “Đúng là có chút trùng hợp…”
Hành động của Thiên Hương Lâu, nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, ông lão ở đường kia vừa xuất hiện thì bộ khoái đã đến, tất cả đều là người này đã sắp xếp trước.
Lâm Tú nhìn hắn, hỏi: “Cha ngươi là ai, Đông Thành Lệnh, hay là Đông Thành Úy?”
Đông Thành Lệnh là chủ quan nha môn, quản lý mọi việc trong Đông Thành, Đông Thành Úy là người phụ tá, chuyên quản việc truy bắt trộm cướp, có thể sử dụng bộ khoái của nha môn Đông Thành, chỉ có hai người này.
Người trẻ tuổi từ chối cho ý kiến, nói: “Ngươi đúng là rất thông minh.”
Trong lòng Lâm Tú hiểu rõ, thảo nào, bản thân hắn đã đến địa bàn của người ta rồi.
Người trẻ tuổi mỉm cười, nhìn Lâm Tú, nói: “Thế nào, một thùng băng, một tiền, ngươi gật đầu thì bây giờ có thể đi.”
Lâm Tú hỏi: “Nếu như ta không đồng ý thì sao?”
Người trẻ tuổi nói: “Rất đơn giản, đụng người ở trên đường còn không nhận, ở nha môn lại bỗng nhiên tức giận đả thương người, đánh gãy chân của ông lão đáng thương này, đúng là vô pháp vô thiên, dựa theo luật giam ngươi một tháng, không quá đáng đi?”
Lâm Tú hỏi: “Ta đánh gãy chân của hắn lúc nào?”
Người trẻ tuổi nhận lấy một cây gậy từ trong tay nha dịch, mạnh mẽ đánh vào chân của ông lão kia, chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc”, ông lão kia lập tức ngã trên mặt đất, phát ra tiếng kêu như heo bị giết, mà một chân của hắn, đã gấp khúc thành một loại góc độ quỷ dị.