Vẻ mặt Lâm Tú có chút xấu hổ, không phải vì lời nói của Tiết Ngưng Nhi mà là do Quý phi nương nương cầm một miếng điểm tâm đang dựa vào cửa điện, rất có hứng thú nhìn hắn và Tiết Ngưng Nhi, vẻ mặt ăn dưa xem kịch.
Tiết Ngưng Nhi rất nhanh ý thức được nơi này là hậu cung, vội vàng rời khỏi vòng ôm của Lâm Tú, quay đầu nhìn thấy Quý phi nương nương đang nhìn bọn họ, gương mặt đỏ bừng nói: “Nương nương, ta, ta trở về trước...”
Sau khi Tiết Ngưng Nhi chạy ra khỏi cung Trường Xuân, Quý phi nương nương đi vào trong viện, nói với Lâm Tú: “Bổn cung nhớ ngươi đã có hôn ước với cô nương Triệu gia kia, từ lúc nào lại tốt với tiểu cô nương Tiết gia như vậy.”
Lâm Tú giải thích: “Nương nương hiểu lầm rồi, chúng ta chỉ là bằng hữu.”
“Bằng hữu” Quý phi nương nương liếc hắn nói: “Thật sự cho rằng bổn cung không nhìn ra sao, trong ánh mắt tiểu cô nương kia nhìn ngươi, hai chữ yêu thích sắp tràn ra đến nơi rồi...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây