Liễu Thanh Phong ngửi được mùi thơm của rượu, yết hầu giật giật, không nhịn được nói: “Lý đại nhân, rượu này, thơm quá…”
Lâm Tú lấy ra một cái bát, cười nói: “Đúng thế, đây là bảo vật ta cất giấu, đổi là người khác, ta còn luyến tiếc lấy ra đó…”
Đổ đầy một bát cho Liễu Thanh Phong, Lâm Tú nói: “Khi lần đầu tiên gặp mặt Liễu đại nhân, bản quan một không trêu ngươi, hai không chọc ngươi, thái độ của Liễu đại nhân với bản quan lại rất ác liệt, một chén này, ngươi tự phạt.”
“Đó là điều đương nhiên!” Vẻ mặt Liễu Thanh Phong xấu hổ, bưng bát rượu lên, một hơi uống cạn sạch.
Chỉ là độ chấn động của rượu này vượt qua tưởng tượng cả hắn, đi vào trong họng, chớp mắt đầu óc hắn đã trống rỗng, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần, hắn chưa bao giờ uống loại rượu nào ngon như thế, trong lòng không khỏi cảm động, Lâm đại nhân thật sự lấy rượu ngon nhất ra chiêu đãi hắn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây