Hắn không bao giờ còn có thể muốn ăn cái gì thì ăn, muốn mua cái gì thì mua, tuy cuộc sống như thế có chút khó khăn, nhưng vừa nghĩ đến về sau không phải đối mặt với nữ nhân ghê tởm kia nữa, không bao giờ bị dụng cụ đáng sợ kia tra tấn nữa…
Nghĩ đến đây, Lưu Đông rùng mình một cái, lập tức vứt bỏ cảnh tượng khủng bố kia ra khỏi đầu.
Khập khiễng tiêu sái bước ra khỏi y quán Đồng Nhân, bỗng hiên có hai bóng người chặn đường đi của hắn.
Ban ngày ban mặt, hai người lại mặc đồ đen, bên hông còn có bội đao, Lưu Đông bị dọa cho giật mình, hỏi: “Ngươi, các ngươi là ai, muốn làm cái gì?”
Trong đó có một người lộ ra nụ cười thần bí, nói: “Lưu Đông đúng không, theo chúng ta một chuyến, Mật Trinh ti chúng ta rất cần nhân tài như ngươi…”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây