Lần này, Song Song cô nương ngồi trước giường Lâm Tú rất lâu, cho thấy rõ vết thương của Lâm Tú, với năng lực của nàng trước mắt, không hề dễ dàng chữa trị.
Hai khắc sau, Lâm Tú chỉ cảm thấy trước ngực nặng nề, một cơ thể mềm mại mang theo hương thơm nhàn nhạt, cứ như vậy ngã xuống.
Sắc mặt Bạch Song Song trắng bệch, thậm chí ngay cả đôi môi cũng mất đi huyết sắc, nàng muốn chống đỡ cơ thể nhưng lại không vực dậy được chút sức lực nào, chỉ đành nằm trên người Lâm Tú, đỏ mặt yếu ớt nói: “Lâm, Lâm công tử, ta không còn sức lực...”
Lúc này, vết thương trên vai Lâm Tú đã khép lại hơn phân nửa, hắn ngồi dậy từ trên giường, dùng một tay khác ôm nàng lên nói: “Đa tạ Song Song cô nương, ta đưa cô đến sương phòng nghỉ ngơi.”
Bạch Song Song được Lâm Tú ôm lên, đầu tựa vào ngực Lâm Tú, hắn còn chưa mặc lại y phục, lúc này cả người nàng vô lực, mặt nhỏ nóng lên, chỉ đành vùi đầu trước ngực, nhỏ giọng nói: “Đợi, đợi nguyên lực của ta hồi phục, sẽ giúp huynh chữa trị tiếp...”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây