Lý Bách Chương mỉm cười, nói: “Tửu lượng của ta, Lâm huynh cứ yên tâm, không say được.”
Trong lòng Lâm Tú nghi ngờ, lẽ nào năng lực lôi đình còn có hiệu quả giải rượu, trong sách không có ghi chép về chuyện này, sau đó hắn lại hỏi: “Thấy tuổi tác của Lý huynh hẳn cũng cỡ như ta, không biết Lý huynh đã có hôn phối chưa.”
Lý Bách Chương nhìn Lâm Tú đầy thâm ý nói: “Lâm huynh cảm thấy, người như ta và huynh sẽ vì một cái cây mà từ bỏ cả khu rừng sao?”
Không hổ là người hiểu Lâm Tú nhất, một câu nói của Lý Bách Chương đã nói trúng tâm sự lớn nhất của Lâm Tú.
Lý Bách Chương cầm chén rượu, ra hiệu với hắn nói: “Thực ra ta có chút đồng tình với Lâm huynh, người như ngươi vậy mà lại bị một tờ hôn ước trói buộc, hơn nữa đối phương còn là thiên kiêu khó lòng chạm tới, chắc hẳn Lâm huynh nằm mơ cũng muốn thoát khỏi trói buộc này nhỉ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây