Mang theo lòng tràn đầy nghi hoặc, Ngô Thanh rời khỏi nơi này.
Không qua bao lâu sau, trong nhà giam lại truyền đến một trận tiếng bước chân, Đông Thành Úy dẫn theo vài tên ngục tốt đi đến trước cửa nhà lao, bất đắc dĩ nói: “Lâm công tử, đi với bản quan một chuyến đi, chuyện lần này là Thành Lệnh đại nhân tự mình hạ lệnh, để cho ta thẩm án này, ta cũng không có cách nào…”
Đối với Lâm Tú, Đông Thành Úy cũng không nói là oán hận, ngược lại còn có chút cảm kích.
Dù sao lần trước, đối phương đã thật sự tha cho hắn một con đường mới khiến cho hắn tiếp tục ngồi được ở vị trí Đông Thành Úy này.
Hắn không muốn làm khó Lâm Tú, nhưng lại không thể cãi lại lệnh của Đông Thành Lệnh, nên chỉ có thể nói: “Lâm công tử, thật ra bản quan cũng không muốn như vậy, hi vọng ngài đừng trách ta.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây