Nói một câu thật lòng, ngày tháng như vậy khiến Lâm Tú nghẹn đến mức có chút khó chịu.
Nhưng hẳn là có người còn khó chịu hơn so với hắn.
Thiên Hương Lâu.
Dương Tuyên ngồi trên ghế trong một nhã gian, một người trẻ tuổi đứng trước mặt hắn ta có chút bất đắc dĩ nói: “Công tử, ta đã làm theo dặn dò của ngài, sắp xếp xong tất cả mọi thứ, chỉ đợi Lâm Tú ra khỏi cửa, nhưng mấy ngày nay hắn vẫn luôn ở trong nhà, ngay cả cửa cũng chưa từng bước ra...”
Sắc mặt Dương Tuyên bình tĩnh, nâng chung trà lên nhấp một ngụm, thản nhiên nói: “Đợi đi, rồi hắn sẽ ra ngoài thôi, ta muốn xem thử, hắn có thể trốn đến lúc nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây