Nàng vừa dứt lời, nhưng mùi hương lại càng gần hơn. Lúc nàng mở mắt ra, Lâm Tú đã gắp quả trứng chẩn kia lên, đưa đến bên miệng nàng. Nàng theo bản năng giật giật cổ họng, ngoài miệng lại nói: “Ta... U...
Nàng muốn nhấn mạnh là mình không đói, vừa mới nói một chữ, trứng chần của Lâm Tú đã đút vào miệng nàng. Nàng theo bản năng cắn một miếng, hơi hối hận nhưng đã muộn.
Lâm Tú hỏi: “Hương vị thế nào.”
Triệu Linh Quân nuốt miếng trứng chần xuống, nói: “Được, cũng không tệ lắm...”
Nếu đã ăn, nàng dứt khoát từ trên giường đi xuống, nhận lấy bát từ trong tay Lâm Tú, nói: “Ta tự mình ăn”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây