Cô ra khỏi Phật đường, đạp lên trên đống hoang tàn này, ngửa mặt trông lên trời xanh, đã thấy trời thật cao, mây thật nhạt, cánh chim bay thật nhẹ.
Biển người mênh mông, thế sự lúc ẩn lúc hiện, cô nhìn vô định vào phía xa, không biết sư thái đi nơi nào hay ngừng ở phương nào.
Nhưng mà giống như chính bản thân cô, giống như sư tỷ Tuệ An, chung quy sư thái cũng có số mệnh thuộc về bà.
Có lẽ ở trong thôn xóm xa xôi yên tĩnh nào đấy, sư thái của cô đang ngồi trên bệ giếng, cầm kim chỉ trong tay, vừa nói chuyện phiếm cùng người khác, vừa vì người đó đã từng là tên cướp đường kia mà may vá quần áo cho.
Thần Quang không nhớ rõ mình rốt cuộc đi tới nơi này như thế nào, cũng không biết nơi này rốt cuộc là ở nơi nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây