“Em không muốn nghe một câu chuyện có đầu có cuối, em muốn nghe những câu chuyện êm tai hơn.”
Điều này có chút khó khăn, nhưng mà Tiêu Cửu Phong vẫn nói: “Được.”
Thần Quang lập tức mím môi nở nụ cười.
Cô nhìn xe lửa chạy như bay ngoài cửa sổ xe, tưởng tượng giường nằm trên đó còn thoải mái hơn so với giường của nhà mình, tưởng tượng cuộc sống tốt đẹp trong tỉnh thành, tưởng tượng mỗi ngày sau này của cô và Tiêu Cửu Phong.
Cô nhịn không được lại nhớ tới lời sư thái nói: “Sư thái đã sớm nói em là người có phúc khí nhất.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây