Cô ta mở to hai mắt đẫm lệ, nhìn về phía người duy nhất đến tiễn mình.
Cô ta không nghĩ tới, cuối cùng người đến đây đưa tiễn mình vậy mà lại là ni cô nhỏ mình vẫn luôn chướng mắt này.
Vương Thúy Hồng ôm chặt đứa nhỏ trong ngực, chán nản nhìn Thần Quang: “Cám ơn cô. Cho dù cô đến để cười tôi, hoặc là để bỏ đá xuống giếng thì tôi cũng vẫn cám ơn cô, tôi chân thành cám ơn cô.”
Thần Quang không nói chuyện.
Cô biết thời điểm một người sắp đi tới tuyệt cảnh, trong lòng chung quy cũng không dễ chịu gì.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây