Không ít người bắt đầu dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía Thần Quang, mấy người đàn ông bắt đầu suy nghĩ lung tung chuyện ni cô nhỏ mềm mại như cọng bún này năm đó ở trong núi phong lưu như thế nào.
Chỉ có một mình Tuệ An là không cảm thấy bất ngờ, Tuệ An nhìn sang trái rồi lại nhìn sang phải, mắt trông thấy mọi người không ai chú ý tới cô ta nữa thì xoay người muốn bỏ chạy.
Cô ta muốn chạy trốn, cô ta phải tranh thủ thời gian thích hợp này để bỏ chạy.
Ai ngờ được ngay lúc này, Thần Quang lại chỉ tay vào người đàn ông kia mà nói: “Hắn có quen biết với sư tỷ của tôi, hắn là bạn của sư tỷ tôi! Trước kia vào ban đêm hắn còn đến tìm sư tỷ của tôi nữa.”
Nói xong thì cô nhìn về phía Tuệ An: “Sư tỷ à, có phải như vậy không? Đây không phải là bạn của chị sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây