Tuệ An chẳng những nhìn kẻ ngốc, cô ta còn muốn đả kích tên ngốc này: “Vừa rồi tôi đi qua phòng sư muội tôi xem, cô đoán xem thế nào, chậc chậc, sư muội tôi sống thật tốt, Tiêu Cửu Phong thương cô ấy biết bao nhiêu, cho cô ấy ăn bánh bao mì trắng, chính là bánh bao mì trắng đó! Còn cho Thần Quang dùng dầu con sò, mua cao tuyết hoa, còn mua cho cô ấy vài bộ quần áo! Hơn nữa cô biết không…”
Cô ta hạ thấp giọng nói: “Đến buổi tối, Tiêu Cửu Phong ôm chầm lấy cô ấy, có thể thương cô ấy hơn nửa đêm! Thần Quang còn nói thoải mái như thế đó!”
Cô ta vui sướng khi người đang bự tức là Vương Thúy Hồng: “Cô thèm thuồng lắm đúng không? Cô có đang khó chịu không? Cô sắp tức chết rồi hay sao?”
Vương Thúy Hồng lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta một cái: “Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì đây?”
Tuệ An phì cười: “Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, cô cứ ở đây chờ, có chờ thì cũng không chờ được đâu. Phụ nữ mà, phải suy nghĩ cho thật kỹ, mình rốt cuộc có bản lĩnh gì, rốt cuộc làm sao mới có thể trói được đàn ông, bằng không đời này cô cứ ở lại đây mà khó chịu đi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây