Tiêu Cửu Phong mặt không biểu cảm: “Tôi tự nhận thấy mình đối với cô đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.”
Vương Thúy Hồng đột nhiên khóc: “Đúng vậy, anh đối với em không tệ, lúc em sắp đói chết, anh là người đã cho em ăn, đã cứu mạng em, giúp em không ít, cho dù hiện tại anh phiền chán em như vậy, thấy em trúng thuốc trừ sâu cũng muốn giải dược cho em.”
Có thể cũng vì anh đối với bản thân cô ta không tệ, cô ta mới nghĩ không thông!
Nghĩ mãi không thông, nếu hai người đều tới từ một thời đại, vì sao không thể giúp đỡ lẫn nhau, từ đó rồi trải qua cuộc sống hằng ngày với nhau cả đời?
Tại cái thời xa lạ này, cô ta chỉ có anh, chỉ tín nhiệm mỗi một mình anh, trừ anh ra, cô ta còn có thể dựa vào ai đây chứ?
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây