Bọn họ đều mệt mỏi, bận rộn cả ngày, đến bây giờ trời tối còn chưa ăn cơm, mệt muốn sống muốn chết, mệt đến chết lặng, ai còn quan tâm người khác có phải là đang chê cười mình hay không.
Mấy người của thôn Vương Lâu kia còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên cảm giác được một đạo tầm mắt.
Mọi người nhanh chóng nhìn sang, là Tiêu Cửu Phong.
Anh trầm mặt, ánh mắt bình thản, lúc nhìn bọn họ cũng không có biểu tình gì, nhưng tất cả bọn họ đều có cảm giác... có chút chột dạ.
Tiêu Cửu Phong đang dẫn theo vài người, lại một lần nữa kiểm tra sân đập lúa mì, tranh thủ không bỏ sót một chút lương thực nào.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây