Tiêu Cửu Phong nhìn sang bà hai: “Bà hai, chuyện này so với bất cứ chuyện gì chúng ta gặp phải đều phiền toái hơn, thậm chí có thể dẫn đến mạng người. Bất kể như thế nào, lương thực cũng phải được cất hết vào đầu tiên.”
Anh nói cũng không nhiều, giọng cũng không lớn, nhưng mỗi một chữ nói ra đều phảng phất như một cái đinh, nói năng có khí phách.
Mọi người nghe được rõ ràng.
Trên sân đập lúa mạch rất yên tĩnh, chỉ có tiếng ve kêu trên cây cách đó không xa, khiến người ta phát khô trong lòng.
Tiêu Cửu Phong: “Ai còn có ý kiến, hiện tại có thể phát biểu.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây