.
Bây giờ vẫn chưa thể buông bỏ con cờ Nghiêm Sâm này, cho nên, cô ta nhất định phải cứu vãn!
“Không phải vậy! A Sâm, tại sao anh có thể nghĩ em như vậy? Chẳng lẽ Tần Lục Nguyệt xuất hiện bên cạnh anh, em không thể hoài nghi anh và Tần Lục Nguyệt có dang díu?” Mễ Khả Nhi bắt đầu làm loạn: “Em chỉ giúp Tông Minh Hạo một chuyện, nên anh ấy mới thưởng em một món đồ, chỉ cần trong buổi đấu giá này có món đồ em thích, Tiểu Triệu sẽ mua cho em, sau đó coi như đáp ơn em. A Sâm, không phải anh nói sẽ luôn tin tưởng không nghi ngờ em sao? Không phải anh nói bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ chờ em sao? Không phải anh nói anh có lòng tin, chúng ta nhất định sẽ ở bên nhau sao? Tại sao anh lại nghĩ em như vậy? Hu hu hu… Em biết, anh căn bản không yêu em! Anh chỉ ích kỷ muốn chiếm em làm của riêng mà thôi! Mễ Khả Nhi em bị mù, vậy mà cảm thấy anh là một đối tượng thích hợp để kết hôn, thậm chí còn nói với ba mẹ em, nếu năm nay em không gặp được người phù hợp thì sẽ cân nhắc ở bên anh… Kết quả… Hu hu hu…”
Mễ Khả Nhi vừa khóc vừa ủy khuất nói.
Hốc mắt đỏ bừng kia, mặt đầy không hiểu và tổn thương làm tan rã sự tức giận của Nghiêm Sâm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây