.
Tần Lục Nguyệt nhanh miệng đáp: “Ông ngoại, chỗ này của cháu cái gì cũng có.”
“Cháu gái ngốc, ông ngoại biết cháu không thiếu nhưng đó là một phần tấm lòng của ông.” Ông cụ còn nói: “Ông đã lớn tuổi, sức khỏe không được như trước, hiện tại còn có thể đi lại cho nên mới tự trồng chút lúa gạo rau quả. Mấy năm nữa ông ngoại không còn nữa, cháu muốn ăn cũng không có đâu. Ông ngoại...Ông ngoại là lão già, từ trước tới nay chỉ biết mang binh đánh giặc, không biết chăm cháu gái, cũng không biết tốt với cháu như thế nào. Trước kia cảm thấy có Minh Hạo tốt với cháu rồi ông không cần lo nữa. Kết quả thằng bé… khụ, ông ngoại không có gì, chỉ có mấy thứ rau dưa này cháu đừng ghét bỏ là được rồi. Ông ngoại...Ông ngoại cũng chỉ biết dùng phương thức thô ráp này bày tỏ đau lòng cho cháu mà thôi.”
Tần Lục Nguyệt che miệng không để mình khóc thành tiếng.
Nhưng mà không cách nào ngăn được nước mắt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây