.
Phan Phan trầm ngâm một lát mới nói: “Nghiêm Nặc có nói gì không?”
“Tiểu Nặc nói chuyện này có lẽ không phải do Tông gia nhưng nhất định Tông gia biết, chỉ là ngồi đỉnh núi nhìn hổ đấu, chuẩn bị ngư ông đắc lợi. Cho nên Tiểu Nặc nói với mình phải vững vàng không được mắc mưu.” Tần Lục Nguyệt lau nước mắt: “Nhưng mà dù chuyện này không phải Tông gia làm, nếu cứ tiếp tục như vậy không phải cô mình sẽ không khỏe lên được, chúng mình có thể rời đi sao?”
Phan Phan thở dài nói: “Mình và Nghiêm Nặc suy nghĩ không khác là bao, Tông lão phu nhân nhiều tâm tư lắm, bà ta có lẽ không muốn phí một con tốt, chờ cậu cắn câu. Đúng rồi, vì sao vừa nãy không nghe điện thoại của mình, có người dùng di động đe dọa cậu sao?”
Tần Lục Nguyệt lập tức cầm di động của mình cho Phan Phan.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây