.
“Còn nữa, tôi xin cậu chuyện, đừng để có người thứ ba biết chuyện này. Kể cả Văn Nam cũng phải giữ bí mật. Văn Nam không có bí mật gì với Nghiêm Nặc, Nghiêm Nặc biết, cô ấy cũng sẽ biết.” Tông Minh Hạo dường như đã suy nghĩ kĩ hết mọi chuyện, tính hết mọi khả năng có thể xảy ra.
Thương Thảo gật đầu: “Được, tôi biết. Thật ra thì, chỉ cần Thương gia đứng về phía Lục Nguyệt, Văn Nam chắc chắn sẽ đoán được!”
“Đoán được là một chuyện, biết lại là một chuyện khác. Văn Nam và Nghiêm Nặc vất vả lắm mới có chút chuyển biến, không nên xảy ra chuyện làm khó cậu ấy.” Tông Minh Hạo lại rót cho mình một ly rượu, nói: “Người của tôi nói cho tôi, sáng sớm hôm nay, bà nội đã cử luật sư trong nhà đến tìn Lục Nguyệt ký một bản hợp đồng, ép Lục Nguyệt phải nhượng lại quền nuôi dưỡng đứa bé cho Tông gia. Lục Nguyệt từ chối rồi. Nhưng tôi biết, lấy tính cách của bà nội, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha đâu! Có thể tiếp theo mới là trận đấu quan trọng. Mà đây trận đấu này, tôi không bao giờ muốn nó xuất hiện... Thương Thảo, trong lòng tôi rất khó chịu. Rõ ràng đã dự đoán được chuyện ấy, nhưng lại chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn nó xảy ra mà lại không thể nghĩ ra biện pháp nào cả. Ngoại trừ xin cậu giúp đỡ ra, thật sự không còn cách nào khác! Chỉ có giao Lục Nguyệt cho cậu, tôi mới có thể hoàn toàn yên tâm!”
Thương Thảo vươn tay vỗ vỗ vai Tông Minh Hạo: “Được, tôi hiểu rồi! Yên tâm đi! Nếu chuyện thật sự đến mức đó, tôi sẽ đại diện Thương gia ra mặt! Chẳng qua là, tiếp theo, chỉ sợ cậu sẽ phải chịu uất ức đấy!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây