.
“Tôi?” Nghiêm Nặc hỏi hại Phan Phan.
“Không phải cô thì là tôi à?” Phan Phan nắm lấy vai Nghiêm Nặc, vô cùng chân thật nói: “Tôi biết giá trị nhan sắc của mình rất cao, tính cách cũng tốt, nhân phẩm lại càng không phải nói. Nhưng mà, khúc mắc của hai người, chỉ có hai người mới có thể giải quyết được, bọn tôi chỉ có thể đứng bên ngoài hỗ trợ mà thôi!”
“Hơn nữa, có lẽ Tần Lục Nguyệt cũng không ở lại nơi này lâu nữa, nên thời gian của cô không còn nhiều đâu. Nếu cô còn tiếp tục do dự không quyết, thì sẽ bỏ lỡ cơ hội đấy!” Phan Phan dùng ánh mắt tràn ngập cổ vũ vừa nhìn Nghiêm Nặc vừa nói.
Nghiêm Nặc giơ tay đập một phát vào tay Phan Phan: “Đừng dùng ánh mắt nhìn bệnh nhân của cô để nhìn tôi, tôi cũng không phải bệnh nhân của cô!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây