.
Lương Hồng Mân cầm điện thoại khóc không thành tiếng: “Con cảm ơn mẹ! Đời này, có thể làm con dâu của mẹ, là phúc phần lớn nhất của con! Con hứa với mẹ, từ nay về sau, sẽ... không bao giờ nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ nữa!”
“Được, vậy thì tốt!” Lão phu nhân giơ tay, vừa lau nước mắt vừa nói: “Cứ như vậy đi!”
Sau khi cúp điện thoại, lão phu nhân ngồi lặng tại chỗ, nửa ngày sau mới khôi phục tinh thần, vươn tay nhận chiếc khăn Trợ lý Định đưa cho, nhẹ nhàng lau đi nước mắt con vương trên khóe mắt.
Trợ lý Định không nói gì, chỉ đứng một bên hầu hạ lão phu nhân.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây